Những bài thơ mùa thu buồn, cô đơn, nhớ người yêu

Nội dung bài viết
01. TỰ TÌNH MÙA THU
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Tình đến vào đêm mưa cuối hạ,
Quán vắng buồn xa lạ dừng chân.
Khẽ khàng nhạc khúc vọng ngân,
Nghe miền ký ức bâng khuâng tìm về.
Người nơi đó cận kề say đắm,
Ánh mắt buồn thăm thẳm trùng khơi.
Nghe lòng thổn thức bồi hồi,
Quen từ tiền kiếp xa xôi thuở nào?!
Tiếng mưa như xoáy vào tâm khảm
Bờ môi nào mặn đắng suy tư?
Ngậm ngùi đếm giọt mưa thu,
Hoang đường một cõi… tự ru tim mình…
Thôi đành khép cuộc tình xưa lại,
Níu kéo gì chỉ mãi sầu vương.
Buông rời góc nhỏ yêu thương,
Mưa rồi sẽ dứt…đoạn trường sẽ qua.
02. THU RƠI
Thơ: Lê Thị Kim Nga
Gió thu về chợt nghe buồn chi lạ
Nhớ bao điều ôi tình quá lênh đênh
Từng bước chân trên đường dốc gập gềnh
Sức mỏng yếu,đất trời mênh mông rộng
Thu lại về, lại thêm ngàn lá rụng
Chiếc lá nào gió cuốn xoáy trôi xa
Hồn ngơ ngác dõi bóng nắng chiều tà
Đi tìm nhặt cuộc tình trong chiếc lá
Thu bi chừ đâu là thu ngày ấy
Mắt bi chừ không còn ánh trong veo
Lời môi kia cũng chẳng hát lời reo
Thời gian trôi đã dìm trôi tất cả
Chút ngậm ngùi nhìn mùa thu trở lại
Cho ta say một chút lá thu rơi
Một chút nhớ đã có nhau trong đời
Một chút thôi,rồi quên đi mãi mãi…..!
03. MÙA THU CHO EM
Thơ: Lê Đình Vân
Em hay chăng trời đã bước sang thu
Biết có như chiều xa xôi năm cũ
Con chuồn chuồn trốn mình trong giấc ngủ
Lá xà cừ vàng ngập lối đi xưa
Em thấy không trời lại sắp đổ mưa
Nói đi em đừng lặng im như thế
Bầy nhện con vẫn giăng mùng lặng lẽ
Gỡ rối hoài… vẫn rối những đường tơ…
Vẫn còn đây dang dở một câu thơ
Viết tiếp đi em trời sang thu rồi đấy
Chuông nhà thờ đã gọi hoa tưòng vi thức dậy
Ngẩn ngơ nhìn tình đã vội hư hao
Mùa thu này nhớ chuyện cũ thu nao
Ở ngoài kia trời vẫn lao xao tiếng gió
Cọng rơm vàng nép mình trong nỗi nhớ
Trời sắp thu rồi em có biết không?
Anh tự dối lòng dù quay quắt nhớ mong
Và tự nhủ thôi đừng trông ngóng nữa
Chiếc lá vàng rụng rơi ngoài khung cửa
Chuyện hôm nào…em còn nhớ hay quên?
04. CHIỀU THU
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Phố về chiều nghe u buồn đến lạ,
Bước đơn hành lòng sao quá chông chênh.
Gió thu đùa từng chiếc lá chao nghiêng.
Cho hiu hắt một niềm riêng bỏ ngõ…
Từng thu qua… biết bao lần lá đổ,
Lối đường về đã ngược gió…lạc nhau.
Ký ức này sót lại giấc mơ đau
Và nỗi nhớ cứ cồn cào khắc khoải.
Tình chia xa… dòng đời thêm trống trải
Hoàng hôn buồn còn lại áng thơ xưa.
Định mệnh nào…trao gợi xót xa đưa…?
Số phận nào… khiến chiều mưa lạc lối?!
Lời yêu thương ai đành quên quá vội,
Để chiều vàng khơi gợi chuyện hôm nao.
Vết cắt sâu chưa liền lại ngày nào…
Nay thu đến…lòng vẫn đau tê dại!!
05. THU SẦU
Thơ: Ngọc Liên
Chuyện tình đó bây giờ như nốt lặng
Mộng ban đầu hoang vắng lúc Thu sang
Gió hắt hiu vương rơi chiếc lá vàng
Em cúi nhặt nghe bẽ bàng mơ ước.
Xin gửi lại ân tình hôm sóng bước
Bên Giáo đường ngơ ngẩn dấu chân quen
Những bâng khuâng khi nắng rụng bên thềm
Nay xa vắng cho mềm câu thương nhớ.
Anh có biết khi mộng tình dang dở
Thơ cũng buồn cũng khóc chẳng thành câu
Dấu yêu xưa nay vương nỗi u sầu
Để xa xót cho niềm đau buốt giá.
Chiều xuống muộn bên hàng cây trút lá
Em thẫn thờ gom góp kỷ niệm xưa
Nghe mắt cay khi gió sắt se lùa
Thầm tự nhủ rằng quên đi tình hỡi!
06. THU XƯA
Thơ: Thanh Nguyen
Heo may về cho chiếc lá rụng rơi
Bay tan tác giữa bầu trời vàng nắng
Làm thổn thức một tâm hồn tỉnh lặng
Anh nhớ nàng…gửi tặng những vần thơ
Em nơi đâu còn xa vắng hững hờ?
Bao cảm xúc mộng mơ còn đọng mãi
Thêm kí ức của một thời vụng dại
Ánh thu vàng như lụa trải xa hoa
Chiều buông rơi vương vấn ánh dương tà
Bao kỷ niệm…nhạt nhòa trong lối nhỏ
Cung huyễn hoặc như quyện vào theo gió
Ru khẽ khàng ửng đỏ một làn môi
Gió Thu ơi lòng ta quá bồi hồi
Gieo trong tim một thời ta mong nhớ
Chiếc lá rơi như ân tình rạn vỡ
Quyện giọt nồng duyên nợ tiễn người đi.
07. MÙA THU CHO EM
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Thu qua chưa cho cây vàng lá úa?!
Rụng rơi đầy theo cơn gió chiều phai.
Trôi nhẹ nhàng như những cánh sao bay,
Gợi miên man bao tháng ngày hạnh phúc.
Dệt hương xưa ru hồn say chất ngất,
Buổi giao mùa đẹp tựa giấc mơ yêu.
Nhớ thương ai cho lá úa rơi nhiều,
Heo may lạnh giữa trời chiều nhạt nắng.
Đã qua rồi một thời yêu say đắm,
Trên dòng đời… hoang vắng bước chân côi
Lẽ loi buồn nhìn chiếc lá thu rơi,
Gợi nhớ đến một khung trời kỷ niệm.
Ký ức xưa vẫn đan xen, hòa quyện…
Gió thu về thầm nhắc chuyện hôm nao.
Nỗi nhớ nhung chôn kín bỗng tuôn trào,
Chiếc lá úa nghiêng chao trong cô quạnh…!!
08. CHIỀU THU
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Người ra đi vào một chiều lộng gió
Hắt hiu buồn bao thương nhớ nghẹn lời.
Sương thu về nghe thấm mặn bờ môi,
Nhủ không khóc sao mắt rơi nhòa nhạt.
Hắt hiu buồn cho lòng này tan tác
Giấc mơ hồng vỡ nát trái tim đau
Xa người rồi khung trời mộng còn đâu?
Nghe tái tê một bến sầu lặng lẽ.
Thôi nay đành nuốt vào tim dòng lệ
Đã dặn lòng nhưng không dễ nào quên
Đường tình này hai đứa đã vô duyên
Bao khắc khoải những nỗi niềm nhung nhớ…
Người đi rồi khúc tình sầu dang dỡ
Để cho ta đơn lẽ giữa dòng đời
Kể từ nay đành lạc lõng đơn côi.
Chiều thu rơi bên khoảng trời trống vắng!
09. VÀNG THU YÊU THƯƠNG
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Đã bao lần thu đến lại thu đi,
Em tự nhủ sao chia ly dài thế?!
Vẫn biết rằng bên nhau là không thể,
Nhưng tình này nào đâu dễ phôi phai…
Gió heo may cho lá úa rụng đầy,
Rơi nghiêng ngã trên vai gầy giá buốt.
Hè phố xưa đôi ta cùng sánh bước,
Nay riêng lòng sầu mắt biếc lệ vương.
Đã xa rồi…còn đâu thuở yêu thương,
Trong hoang vắng nhìn chiều sương khuất lịm.
Đếm nhớ nhung chắt chiu từng kỷ niệm,
Nghe thu về hiu quạnh cả vần thơ.
Người thương ơi, nơi chốn ấy bây giờ…
Mùa thu có vàng mơ từng sợi nhớ?!
Quán vắng xưa bước chân ta ngày đó,
Hoàng hôn buồn trên lối nhỏ hắt hiu.
Mùa thu về đan kết những thương yêu,
Cho em gởi những điều chưa kịp nói.
Dẫu biết rằng mai ngày không chung lối,
Duyên tình mình kết nối bởi vàng thu…
10. THƠ MÙA THU: EM ĐI RỒI
Thơ: Đức Trung – TĐL
Em đi rồi lòng trống trải chơi vơi
Để lại cho anh một trời thương nhớ
Tình chia ly vẫn buồn như muôn thuở
Những canh dài bao trăn trở em ơi!
Mùa thu về ngồi đếm lá vàng rơi
Anh lại nhớ em buổi chiều thu ấy
Em ngước nhìn anh mắt huyền đen láy
Rồi ngập ngừng…anh khoá chặt làn môi
Mùa thu đi mang nỗi nhớ đầy vơi
Bao kỷ niệm trôi về nơi xa vắng
Chiều cuối thu bên ly cafe đắng
Nghe giọt buồn thầm lặng nhớ về em!
Em đi rồi…có còn nhớ hay quên?
11. THƠ NGŨ ĐỘ THANH: THU SẦU LẺ BÓNG
Thơ: Đường Lam
Gửi trọn tơ lòng nỗi nhớ ai
Chiều thu nắng ngã phủ canh dài
Từng đêm thổn thức trăng mờ nhạt
Những buổi mơ màng bút lợt phai
Đã biết tình xưa rời cảnh hạ
Mà sao lối cũ trải hương lài
Giờ đây bến đợi buồn hiu hắt
Mộng lỡ duyên đành lẻ bóng mai.
12. THU VÀ EM
Thơ: Liên Tâm
Thu chạm ngõ rắc vàng xuống phố
Lá bàng rơi đang cố níu cành
Thu về rớt sợi nắng hanh
Mùa yêu đã đến người đành bỏ ta..
Thu vừa ghé qua nhà hỏi nhỏ
Cô bé à ngồi đó làm chi?
Tuổi xuân con gái có thì
Cười lên chớ để bờ mi hoen sầu.
Thu chẳng biết từ đâu ghé tới
Mà u buồn vời vợi sầu dâng
Đêm nay trăng khuyết nửa vầng
Tình em cũng thế bâng khuâng nhớ người.
Ngày anh đến em cười trong nắng
Tiếng thu về văng vẳng bên tai
Chúng mình chung đoạn đường dài
Anh đi,thu tắt nhạt phai má hồng.
Em cũng muốn đời không sầu khổ
Để thu về xuống phố hoan ca
Chữ duyên ai biết rằng là
Cuối cùng đứt gánh để ta mang hờn.
13. THU VỀ
Thơ: Liên Phạm
Thu đã về gõ cửa trái tim côi…
Mang cho em cả một trời thương nhớ…
Cánh phượng hồng đã khép màu than thở,
Ve chẳng còn nức nở nỗi niềm riêng…
Thu đã về gió thoảng nhẹ bên hiên…
Nắng dịu dàng mơ huyền trên phiến lá…
Mang nỗi nhớ gửi về phương trời lạ,
Em ngọt ngào trong nỗi nhớ riêng mang…
Thu đã về trên lối nhỏ thênh thang,
Một mình em trong chiều thu vời vợi.
Anh đã xa, xa cả tầm tay với…
Để thu buồn thả chiếc lá vàng bay…
Ở nơi xa… Anh yêu ơi có hay,
Thu đã về, hàng cây thay màu áo
Vầng trăng kia cũng trở nên mờ ảo.
Nhưng yêu thương mãi mãi vẫn đong đầy…!